.

Chào mừng các bạn đến với blog Phương Trân NGƯỜI SAIGON - Chúc các bạn có những phút thư giãn tuyệt vời.

Thứ Sáu, 11 tháng 1, 2013

ĐÊM THÀNH PHỐ ĐẦY SAO


Đêm nay em lại nghe bài hát này , em đã nghe đi nghe lại bao lần bài hát này– Bài hát mà có lần Em và Anh suýt cãi nhau …Bởi Em luôn vô lý và dường như chưa bao giờ Em viết tặng cho Anh một bài cảm nhận nào ..cho dù Anh đã đôi lần “Em viết cảm nhận đi" . Em vẫn ngún nguẩy cho rằng “Em không có cảm xúc"– Thật lòng đã bao lần định viết , thế rồi em vẫn không thể …có lẽ cảm xúc đã trôi tuột và anh khe khẽ cười “không sao , rồi em sẽ viết được"...




Vâng ! Em lại nghe và Em lại bắt đầu type trên màn hình, hình dung bài hát trong đầu  khi anh cất cao lời, khi anh gói vào đó những cảm xúc, những lời anh muốn gửi …bởi Em vẫn nghĩ “Bài hát này Anh thích trước khi có em ..” và có nghĩa nó không dành cho em..nó dành cho một thành phố nào đó “đầy sao". Hôm nay em lại nghe và viết vì một lẽ đơn giản vì em đã biết cảm nhận và cũng thấy thích nghe nữa ...
Em nhắm mắt để bắt đầu nghe và rồi bắt đầu để lòng mình hòa nhịp cùng cảm xúc ….

Tôi đang nghe tiếng sóng dòng sông
Tôi đang nghe tiếng gió ngày xuân
Nghe bông hoa như thương ai rạo rực trên cành
Tôi đang nghe tiếng nói của đêm
Như đang nghe tiếng hát của em
Tôi đang nghe, nghe con tim như thủy triều lên 




Lời dạo đầu của bài hát như những giọt nước tưới vào hồn. Từng lời, từng lời “Tôi đang nghe" được lập đi lập lại trong không gian yên ắng để em cảm thấy anh đang rất gần và Anh đang hát cho chính em – cho riêng em chứ không một ai khác . Em cũng đang lắng lòng để cảm nhận tiếng sóng lao xao của dòng sông đang vỗ ì oằm vào bờ , đang nghe tiếng gió rì rào như “lời của gió “ đang phản phất đâu đây .Hình ảnh “bông hoa rạo rực" như cuộc sống đang căng tràn sinh lực, đang tươi đầy sức sống sau những bão dông, sau những phong ba, nó vẫn tuôn nhựa và vẫn tươi đẹp như ngày nào...
Em đang trong đêm, đang lắng lòng nghe tiếng đêm nghe tiếng nói thầm thì chuyển tải từ giai điệu nhạc man mác, hay từ những lời Anh đã gửi trao, như con tim anh đã thoát ra lồng ngực sôi trào cảm xúc với những vần thơ cho riêng em, thế nhưng em lại không nghe cho hết, không nghe cho trọn “con tim như thủy triều lên "– Con tim đang dâng cao như mực nước đang nâng mình để trào lên bờ bãi . Con tim anh có loạn đập để nói cho hết tiếng lòng …hay anh đã phải lắng nghe ..nghe cho hết từng phút thay đổi mà nhịp tim trao gửi với muôn vàn tình cảm đan xen .





Thành phố đêm nay đầy sao
Dòng sông đêm nay đầy sao
Vườn nhà em, cây hoàng lan bát ngát hương tỏa bay
Sương khuya nhẹ bay
Thành phố bát ngát của gió
Tình yêu mênh mông của mây
Được ngày vui không thể quên những tháng năm ngược xuôi
Mơ về chân trời thành phố của tôi
Không biết cái thành phố Anh đang cảm, anh đang nghĩ có phải là Thành Phố của Em- thành phố lung linh nghìn sao, bầu trời đêm với những li ti trên dãi thiên hà tít tắp . Em ngước nhìn bầu trời đêm ngập sao và mĩm cười thật nhẹ “ đó là thành phố của em " câu trả lời của Anh đủ Em yên lòng, đủ em bình yên và đủ để em hiểu đó là bầu trời hôm nay là nơi em đang đứng là bầu trời đêm thoảng mùi “ngọc lan “ quanh nhà và bóng em thấp thoáng . Có cái gì đó nhẹ tênh như sương,  như khói,  như sự mong manh được vấn thành chiếc khăn cho bầu trời . Sương mềm ,nhẹ, lạnh. mát …cảm giác đan xen để tung lên trời thành chất thơ, chất nhạc, đệm cho “tình yêu mênh mông của mây" đang trôi lơ lửng trên tận chân trời . Tình yêu lan tỏa như vạt khói trên nương vươn trên mây chiều..Nó chưa hình thành, chưa định nghĩa cho hết,  nó lung linh và huyền dịu cứ bay ngang trời phản phất để rồi ta chìm trong câu hát và giọng ca của Quang Dũng …"Mơ về chân trời thành phố của tôi" 



Vâng! Thành phố của em vẫn đầy sao – và tình yêu của em cũng mênh mông như sương nhẹ rơi giữa đất trời …và anh hãy lắng lòng để nghe và cảm nhận nhé!

ST.11.01.2013



Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013

CAFE MỘT MÌNH





 
Sáng nay cafe một mình
Sài gòn chợt mưa chợt mưa
Nhớ em bao nhiêu cho vừa
Em ơi, em ơi...

Sáng nay nghe mưa quanh mình
Trời chợt lạnh như mùa đông,
những cơn mưa rơi ơ thờ
rớt trên cuộc tình mong manh.








Anh đã đi một ngày mưa buồn,
cơn gió đông lạnh đầy đôi tay
Anh đã đi để lại nơi này
Đôi mắt nâu ngồi buồn xa xăm
Như cánh chim lạc về phương nào
theo bước chân một ngày mưa bay
Anh đã đi để lại nơi này
Cơn gió đông còn buồn mênh mông.




Sáng nay mây thức trên đầu
từng giọtphê ngọt đắng
biết em nơi đâu bây giờ, em ơi, em ơi

Sáng nay ngồi khóc một mình
từng giọtphê lặng lẽ
biết anh ra đi thật rồi.